Trong khi lứa tuổi sử dụng smartphone ngày càng trẻ hơn so với trước đây thì Kelly Filush là một trường hợp lạ lẫm trong thế giới bao trùm số. Đến năm 30 tuổi, cô mới sử dụng chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời. Nhưng nó không mang lại hạnh phúc mà chỉ hủy hoại cuộc đời người phụ nữ này.
Dưới đây là câu chuyện của Kelly.
Quyết tâm không mua smartphone
Tôi đã cố trì hoãn để không phải mua điện thoại thông minh lâu nhất có thể.
Lớn lên trong thời đại của điện thoại di động, tôi cảm thấy điện thoại nắp gập là đủ tốt với mình, vì có thể gọi điện và nhắn tin mọi lúc, mọi nơi.
Khi sử dụng điện thoại cơ bản ở nơi công cộng, mọi người thường hay hỏi rằng tôi có phải đang "cai nghiện điện thoại thông minh" hay đưa ra một tuyên bố về lối sống nào đó không. Câu trả lời của tôi rất đơn giản: Tôi chỉ không tin tưởng bản thân với thiết bị có thể truy cập mọi thứ trên mạng nằm trong túi.
Khi điện thoại thông minh trở nên tiện dụng hơn trong việc sử dụng vé máy bay hay tham dự hòa nhạc, cuộc sống càng trở nên khó khăn hơn với tôi. Ngay cả việc ăn uống bên ngoài cũng trở thành một trở ngại vì điện thoại tôi dùng không thể quét mã QR để hiển thị menu.
Vào mùa hè năm 2023, khi các nhà mạng lớn bắt đầu tắt sóng mạng 3G và 4G cũ để chuyển sang mạng 5G mới, điện thoại nắp gập của tôi ngừng hoạt động hoàn toàn.
Thất vọng, tôi bước vào cửa hàng Verizon và rời đi với một chiếc iPhone 13 mới cứng cùng cảm giác hụt hẫng rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi mãi mãi.
Tôi dán mắt vào điện thoại
Trong tuần đầu tiên sử dụng iPhone, tôi dùng trung bình bốn đến năm giờ mỗi ngày. Tôi suýt bị ô tô đâm khi đi bộ vì dán mắt vào màn hình điện thoại.
Báo cáo thời gian sử dụng cũng cho thấy tôi cầm điện thoại lên trung bình 57 lần một ngày. Với chiếc điện thoại cũ của mình, nếu dùng nó trong 30 phút hoặc kiểm tra nhiều lần trong ngày thì đúng là chuyện lạ.
Ghê tởm với chính mình, tôi tắt hết mọi thông báo. Tôi cố để điện thoại ở phòng khác để tránh bị phân tâm, nhưng không cưỡng lại được. Sau một giờ yên tĩnh, tôi đầu hàng và được thưởng bằng 24 tin nhắn bị bỏ lỡ - nhưng chẳng có tin nào quan trọng.
Sau vài tuần sử dụng điện thoại thông minh, tôi bắt đầu bị đau cổ vì phải cúi gằm hàng giờ trên thiết bị quý giá này. Tôi thề là có thể cảm thấy cột sống của mình bắt đầu cong.
Càng kết nối càng cô đơn
Nhắn tin trở nên dễ dàng hơn rất nhiều trên điện thoại thông minh hỗ trợ bàn phím đầy đủ. Tôi thấy mình liên tục giao tiếp với bạn bè qua tin nhắn và trò chuyện nhóm.
Tôi thích cập nhật tình hình và gửi những bức ảnh ngớ ngẩn, nhưng giờ đây, khi gặp nhau trực tiếp, chúng tôi chẳng còn gì để nói. Khi nói đến những cuộc trò chuyện ngoài đời thực, tôi thấy mình không còn khả năng thấu hiểu nữa.
Hôm nọ, chị tôi đến, ngồi trên ghế dài và bắt đầu kể lể về ngày làm việc của chị. Không suy nghĩ, tôi thò tay vào túi và bắt đầu lướt. Tôi đang thể hiện những hành vi phản xã hội mà trước đây bản thân mình rất khinh thường khi người khác làm thế.
Đồng thời, với hàng trăm ứng dụng trong tầm tay, tôi tìm kiếm sự kết nối trên ứng dụng thay vì gặp mặt trực tiếp.
Thay vì đến quán bar, tôi vuốt trên Tinder. Thật vui, nhưng tôi nhanh chóng rợn người khi thấy mình có thể nhờ bộ lọc của ứng dụng hẹn hò để tìm ai đó phù hợp với sở thích. Trong vòng một giờ sau khi tải xuống, tôi đã có một cuộc hẹn hò vào tối hôm đó.
Buổi hẹn hò diễn ra tốt đẹp, mặc dù thiếu một số trọng tâm nhất định. Việc gặp nhau trên ứng dụng có nghĩa là chúng tôi không có nền tảng chung ngoài thế giới thực. Chúng tôi không gặp nhau thông qua cộng đồng hoặc tại nơi làm việc — không có mối liên hệ xã hội nào kết nối chúng tôi.
Mối tình lãng mạn đầy hy vọng của tan vỡ nhanh như khi nó bắt đầu.
Tôi nhớ điện thoại nắp gập
Giờ cuộc sống của tôi phân ra hai thời kỳ trước và sau khi có iPhone.
Cuộc sống đơn giản hơn khi dùng điện thoại nắp gập, nhưng việc có điện thoại thông minh cũng không hẳn là tệ.
Tôi có thể mở Google Maps để đi lại thay vì dừng lại ở trạm xăng để hỏi nhân viên bán hàng chỉ đường. Spotify giúp tôi biết đến một số nghệ sĩ yêu thích. Và đúng vậy, tôi cần sao lưu 200 bức ảnh về chú mèo của mình lên Cloud.
Nhưng tôi vẫn thấy mình khao khát những ngày tháng đơn giản - khi giao tiếp bằng lời nói thay vì biểu tượng cảm xúc, khi không phải lục túi cứ mỗi 15 phút để tìm một liều dopamine rẻ tiền, và khi có thể đắm chìm hoàn toàn vào thế giới xung quanh.
Có những loại điện thoại "cục gạch" thay thế có thể gợi nhớ đến ngày xưa, hứa hẹn sẽ "kiềm chế cơn nghiện màn hình" của bạn bằng cách hạn chế các ứng dụng và trình duyệt web, nhưng chúng ta chỉ đang tự lừa dối mình mà thôi.
Không còn đường quay lại nữa. Bây giờ tôi đã có điện thoại thông minh, tôi phụ thuộc vào nó quá nhiều để từ bỏ.