Hỗ trợ nội dung miễn phí

Chúng tôi sử dụng quảng cáo để giữ cho nội dung của chúng tôi miễn phí cho bạn. Vui lòng cho phép quảng cáo và để các nhà tài trợ tài trợ cho việc lướt web của bạn.
Cảm ơn bạn!

Nghịch lý cầu thủ nhập tịch Indonesia: Người vươn tầm châu Âu, kẻ lạc lối ở quê nhà

Web thể thao 3 Tuần trước

Cùng khoác áo Indonesia, nhưng số phận của các cầu thủ nhập tịch lại rẽ thành nhiều ngả: người khẳng định tên tuổi ở châu Âu, người chật vật tìm chỗ đứng ở giải quốc nội.

Đằng sau đó là nghịch lý chưa có lời giải trong chiến lược bóng đá của Indonesia.

Indonesia là một trong những quốc gia Đông Nam Á tích cực nhất trong việc nhập tịch cầu thủ để nâng tầm đội tuyển quốc gia. Nhưng phía sau những lá cờ tung bay, khán đài rực đỏ, câu chuyện đời của các cầu thủ nhập tịch lại hé lộ một nghịch lý khó tin: cùng khoác áo Indonesia, nhưng số phận họ chia thành ba ngã rẽ khác nhau.

Calvin Verdonk trở thành cầu thủ Indonesia đầu tiên thi đấu ở Ligue 1.

Có người rực sáng ở châu Âu, xuất hiện trong màu áo những CLB danh tiếng, nhận được sự công nhận quốc tế. Đó là Calvin Verdonk chuyển đến khoác áo cựu vương Ligue 1 ở Pháp là Lille.

Jay Idzes sau khi cùng Venezia xuống hạng cũng có bến đỗ mới là Sassuolo ở Serie A. Thủ môn Emil Audero tìm đến Cremonense để trở thành người gác đền số 1. Kevin Diks trở thành cầu thủ Indonesia đầu tiên thi đấu ở Bundesliga khi khoác áo  Monchengladbach.

Họ là niềm kiêu hãnh mà bóng đá Indonesia muốn trưng ra trước bạn bè khu vực: rằng “đội tuyển xứ Vạn đảo” giờ đây không còn chỉ là một tập thể nội địa. Họ có những ngôi sao mang đẳng cấp trời Âu.

Nhưng ngược lại, cũng có những cầu thủ nhập tịch lại buộc phải tìm chỗ đứng ở các CLB trong nước – những nơi vốn bị coi là môi trường thiếu tính cạnh tranh, mức độ chuyên nghiệp chưa cao. 

Thom Haye, Eliano Reijinders không còn đủ trình độ để trụ lại các CLB tại Hà Lan. Họ phải “bước xuống” sự nghiệp khoác áo CLB quê nhà Persib Bandung.

Ngôi sao từng là số 1 trên hàng công Rafael Struick thi đấu cho Dewa United. Anh cũng không còn chỗ đứng ở ĐTQG khi bị HLV Patrick Kluivert loại trong đợt tập trung này.

Tất cả họ không đủ sức bật để bám trụ tại châu Âu, cũng chẳng tìm được cơ hội ở các giải VĐQG hàng đầu châu Á. Để duy trì sự nghiệp, họ đành chọn giải quốc nội Indonesia, nơi vừa là sự an toàn, vừa là sự bất lực.

Đáng buồn hơn cả là trường hợp của Mees Hilgers có thể bị “cô lập”. Hậu vệ này không thể đến Brest trong bối cảnh làm mình làm mẩy ở Twente. Anh đứng trước nguy cơ dự bị dài hạn hoặc thậm chí bị thanh lý sớm hợp đồng ở CLB Hà Lan.

Những ngôi sao từng chinh chiến ở châu Âu như Thom Haye phải tìm bến đỗ mới ở giải VĐQG Indonesia.

Nếu điều đó xảy ra, đó là nỗi đau lớn về việc có thể bị ảnh hưởng chuyên môn. Do đó, Mees Hilgers cần làm mọi cách để tránh kịch bản xấu có thể xảy ra.

Những gì xảy ra với bóng đá xứ vạn đảo đang là nghịch lý khó tìm lời giải. Chính sách nhập tịch của Indonesia phần nào giống “canh bạc”.

Họ săn đón cầu thủ gốc nước ngoài với hy vọng nâng tầm đội tuyển nhanh chóng, nhưng ít khi có kế hoạch lâu dài cho sự nghiệp cá nhân của những con người ấy. 

Một vài ngôi sao may mắn tự thân vươn lên, trở thành biểu tượng; phần còn lại phải xoay xở trong môi trường thiếu ổn định, thậm chí rơi khỏi vòng xoáy bóng đá chuyên nghiệp.

Điều này đặt ra câu hỏi: bóng đá Indonesia thật sự cần những cầu thủ nhập tịch như thế nào? Một vài cái tên sáng chói ở châu Âu có thể tạo tiếng vang, nhưng nếu phần đông còn lại chỉ dừng ở mức trung bình hoặc thậm chí thất nghiệp, liệu có phản ánh sự thiếu bền vững trong chiến lược phát triển?

Ở đây, nghịch lý không chỉ nằm ở sự tương phản số phận của các cầu thủ, mà còn phơi bày cái bóng lớn hơn. Sự mâu thuẫn trong cách một nền bóng đá tìm đường tắt để tiến nhanh, nhưng lại thiếu hẳn sự bảo đảm cho chính những người họ đặt niềm tin.

Xem bản gốc